Những người “hướng ngoại cô đơn” trong cuộc sống hàng ngày thường rất hòa đồng, và có những quan hệ xã hội rất rộng. Trước mặt mọi người, họ luôn mỉm cười và đem đến cho mọi người nguồn năng lượng tích cực, chỉ khi về đến nhà, đóng cửa lại, họ mới gỡ bỏ chiếc mặt nạ để sống là chính mình. Đối mặt với cha mẹ và những người thân yêu của mình, họ sẽ rất kiệm lời, thậm chí không thích giao tiếp, chỉ muốn ở một mình.
Một người "hướng ngoại cô đơn" mang trong mình 8 đặc điểm sau:
1. Ngay từ khi còn nhỏ đã hiểu được rất nhiều đạo lý, có thể nói là "già trước tuổi"
Những đứa trẻ khác có thể nhõng nhẽo với ba mẹ bất cứ lúc nào, nhưng những người "hướng ngoại cô đơn" vì quá hiểu chuyện nên họ chỉ thể hiện mặt ngoan ngoãn của mình ra với mọi người. Lâu dần, họ trở nên nhẫn nại, rõ ràng rất muốn một thứ gì đó nhưng miệng luôn nói "không muốn", rõ ràng rất để ý tới một chuyện gì đó nhưng lại cứ nhất nhất nói "chẳng liên quan", rõ ràng bị người khác làm tổn thương nhưng vẫn nói "tôi không sao".
2. Dễ để tâm những chuyện vụn vặt
Kiểu người này rất dễ để tâm tới những chuyện nhỏ nhặt, bởi họ là những người theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo. Nếu người khác có tỏ thái độ "tôi không thích bạn", họ ngay lập tức sẽ suy nghĩ rất nhiều "có phải tôi làm gì chưa tốt". Bất luận là trong công việc hay tình cảm, họ cũng đều quy trách nhiệm từ phía mình trước, cảm thấy đều là do lỗi của mình. Một khi đã bị xoáy vào một vòng lặp vô hạn nào đó, họ sẽ rất khó có thể thoát ra.
3. Giây trước còn cười rất vui vẻ, giây sau đã trở nên im lặng
Rất nhiều khi, giây trước còn tỏ ra rất vui vẻ nhưng chỉ một vài giây sau đã bỗng nhiên cảm thấy không vui. Đó là bởi vì niềm vui của họ đôi khi không thực sự là niềm vui, im lặng cũng không nhất định là không muốn nói chuyện. Đôi khi đều là vì muốn hòa nhập với hoàn cảnh mà ép mình giả vờ.
4. Có thể tổn thương vì một câu nói của ai đó nhưng tuyệt đối không thể hiện ra bên ngoài
Kiểu người này bên trong thật ra rất mong manh, yếu đuối dù bên ngoài lúc nào cũng hihi haha. Rõ ràng bị lời nói của người mà họ yêu thương làm tổn thương nhưng luôn tỏ ra không có gì, câu cửa miệng của họ luôn là "không sao", "bình thường". Nhưng thực sự là họ không sao ư? Chỉ họ mới hiểu rõ nhất.
5. Mong muốn gặp được một người thực sự hiểu mình nhưng lại chẳng bao giờ gặp được
Dù trông có vẻ quen biết với cả một đất nước nhưng thực ra nội tâm của họ vẫn luôn rất cô đơn. Bởi lẽ thứ họ cần là một người thực sự hiểu mình chứ không phải những người ngoài mặt suốt ngày hihi haha cậu cậu tớ tớ với họ. Nhưng họ đồng thời cũng biết rằng muốn gặp được người hiểu mình quả thực rất khó, dần dần, họ học cách khép mình lại, không còn muốn sống trong những kì vọng và mong đợi.
6. Cảm xúc của bản thân dễ bị ảnh hưởng bởi những người xung quanh
7. Gặp người ra sao nói chuyện thế ấy
Trong quá trình nói chuyện với người khác, họ luôn tỏ ra "thiên biến vạn hóa". Gặp được người vui vẻ cởi mở, họ sẽ vui vẻ cởi mở lại, nhưng gặp người trầm tính ít nói, họ cũng sẽ không ép đối phương phải nói chuyện. Đứng từ góc độ khác mà nói, họ rất biết tôn trọng những người xung quanh, nhưng đồng thời cũng sẽ khiến họ tự làm mệt mình.
8. Luôn đi an ủi người khác nhưng bản thân lại không có người an ủi
Họ luôn đi an ủi người khác nhưng từ đầu tới cuối lại không an ủi được chính mình. Họ là "quân sư tâm hồn" cho rất nhiều người, họ giúp rất nhiều người tháo gỡ rắc rối nhưng lại chỉ có thể ngồi trong căn phòng tối khóc lóc một mình. Nỗi đau của họ không ai biết, cũng không ai có thể đồng cảm, họ chỉ có thể tự mình từ từ tiêu hóa chúng.
Tôi gọi họ là những người "hướng ngoại cô đơn". Họ luôn rất vui vẻ trước mặt mọi người, họ gây ấn tượng với mọi người bởi sự lạc quan, vui vẻ, nhiệt tình của mình, nhưng thực ra, họ chỉ là không muốn thể hiện nội tâm yếu đuối của mình ra bên ngoài, không muốn phiền người khác lắng nghe cảm xúc của mình. Còn người ngoài, lâu dần lại nhầm tưởng rằng họ là những người mạnh mẽ, không cần người khác quan tâm hay an ủi, vì vậy mà cũng vô thức xem nhẹ họ. Từ đầu tới cuối chỉ có mình họ biết rằng: "Bên ngoài tôi có thể rất hướng ngoại nhưng thực ra, nội tâm của tôi lại rất cô đơn!"
Có một bài hát rằng:
"Dùng nụ cười lau nước mắt, sợ mọi người nhìn thấu
Không nói về cô đơn, chúng ta đều sống rất vui vẻ
Tôi không hát những bản ballad buồn, không có nghĩa là tôi không có lúc đau lòng
Tôi không vạch vết thương cho người khác xem, khi nó lành cũng không ai hay
Những thất vọng bên trong tôi, giống như một kẻ cô độc, một mình chịu đựng
Người hướng ngoại cô đơn, chẳng gì là không thể"
Lúc trước nghe không hiểu bài hát này, không ngờ rằng khi hiểu được, tôi lại đã trở thành người trong bài hát!