Vào một đêm tháng 12 lạnh lẽo ở Chicago, có một cô bé ngồi trong lòng cha đã hỏi một câu chỉ bình thường ngây ngô thôi nhưng nó như xé nát trái tim của người cha Robert May ấy:
- Bố ơi, cô bé Barbara 4 tuổi hỏi, sao mẹ của con không giống với mẹ của các bạn khác?
Robert May thoáng nhìn quanh căn hộ hai phòng tồi tàn. Cái nhìn anh dừng lại ở Evelyn, người vợ trẻ đang nằm liệt giường vì bệnh ung thư suốt hai năm nay. Tất cả số tiền tiết kiệm và lương tháng còm cõi của anh đã phải đổ hết vào thuốc men cho Evelyn bất hạnh. Bi kịch đó đã phá vỡ cuộc đời của vợ chồng anh. Và giờ đây, Robert đau đớn nhận ra rằng hạnh phúc của đứa con gái bé bỏng cũng đang bị đe doạ. Vuốt ve mái tóc đứa con thơ dại, Robert May thầm cầu nguyện mình sẽ có được câu trả lời có thể làm hài lòng nó. Robert May biết quá rõ thế nào là "khác biệt".
Thuở nhỏ, cậu bé Robert May ốm yếu và còm cõi luôn là mục tiêu trêu chọc của đám bạn đến nỗi cậu thường xuyên phải phát khóc lên. Những năm tháng sinh viên ở Dartmouth, Robert May quá nhỏ con đến nỗi ai cũng tưởng anh là em trai của một sinh viên nào đó. Khi ra trường, anh cũng chẳng hạnh phúc gì hơn. Trong khi bạn bè cùng lớp đã có những công việc hái ra tiền, Robert vẫn chỉ là một nhân viên bưu điện tầm thường. Và giờ đây, ở tuổi 33, anh đang lún sâu trong cảnh nợ nần, thất vọng, u buồn.
Vào cái đêm tháng 12 lạnh lẽo đó, trong căn phòng tồi tàn ở Chicago, ôm chặt đứa con bé nhỏ vào lòng, Robert bắt đầu kể một câu chuyện. Lúc đó, Robert không thể ngờ rằng câu trả lời cho bé Barbara bé bỏng sẽ mang đến cho anh tiếng tăm và sự giàu có đồng thời mang đến niềm vui cho hàng triệu đứa trẻ như Barbara.
Khi bắt đầu kể về Rudolph, Robert May đã cố gắng một cách tuyệt vọng để giải thích với Barbara rằng: Trên đời này, có những người không giống ai nhưng họ có thể sử dụng chính sự bất thường đó – như một sức mạnh huyền bí – để đem lại hạnh phúc cho người khác và cho chính bản thân mình. Và đây là câu chuyện về Rudolph - chú tuần lộc mũi đỏ:
Ở vùng Bắc Cực xa xôi, trong làng của ông già
Noel, có một đàn tuần lộc. Hàng năm, đến ngày trước Giáng Sinh, ông
già Noel sẽ chọn ra tám tuần lộc khỏe mạnh, dũng cảm và tốt nhất để
kéo chiếc xe tuyết, cùng ông chở quà đến cho các em bé trên toàn
thế giới.
Ngày kia, một chú tuần lộc nhỏ xuất hiện tên là Rudolph. Dù được bố mẹ thương yêu, nhưng Rudolph lúc nào cũng bị mọi người trong làng và tất cả những tuần lộc khác trêu chọc vì chú có cái mũi khác hẳn với những con tuần lộc khác. Mũi của Rudolph rất to, lại đỏ và còn chiếu sáng như một quả châu Giáng Sinh gắn trước mặt Rudolph vậy. Mọi người xem Rudolph là kỳ dị nên không ai chơi với chú và gọi chú là Rudolph Mũi Đỏ, làm chú buồn lắm.
Rồi ngày trước Giáng Sinh đã đến, ông già Noel tập hợp đàn tuần lộc lại và chọn ra tám anh tuần lộc khỏe mạnh, dũng cảm nhất là Dasher và Dancer, Prancer và Vixen, Comet và Cupid, Donder và Blitzen. Các anh là những tuần lộc khỏe mạnh để có thể đi khắp thế giới trong suốt một đêm đông dài, lạnh lẽo. Các anh là những tuần lộc dũng cảm để có thể vượt qua nhiều núi cao, biển rộng để đến được tất cả mọi nhà có em nhỏ. Khi chọn tuần lộc, ông già Noel cũng để ý thấy chiếc mũi đỏ sáng lấp lánh của Rudolph. Rudolph nói với ông già Noel rằng chú cũng muốn được kéo xe tuyết khi lớn lên. Mọi người cười ồ và nói với Rudolph rằng cái mũi đỏ dị thường sẽ khiến các em bé sợ mà chạy mất. Ông già Noel thì nói với Rudolph là phải đợi chú lớn hơn đã.
Đêm đó, chỉ còn khoảng một tiếng trước giờ xuất hành, một cơn bão ập đến. Gió lạnh thổi rất mạnh, trời tối đen, mịt mờ sương tuyết. Ông già Noel lo lắng không biết làm sao có thể đi đưa quà với thời tiết xấu như thế. Rồi ông chợt nhớ tới Rudolph với chiếc mũi sáng. Ông đến gặp Rudolph và hỏi: “Rudolph, cháu có đủ khỏe mạnh và dũng cảm để dẫn đầu xe tuyết của ta không?”. Rudolph trả lời: “Cháu rất sẵn sàng”. Ông già Noel nói rằng với chiếc mũi đỏ và sáng của Rudolph, các anh tuần lộc có thể nhìn theo đó để đi trong sương mù và bão rồi vượt qua núi và đại dương. Thế là đêm đó Rudolph dẫn đầu đoàn xe kéo, soi đường cho mọi người với chiếc mũi đỏ và sáng của mình, vượt qua bão tuyết để đưa quà Giáng Sinh cho tất cả các em bé ngoan trên thế giới.
Về tới làng, mọi người ra đón đoàn xe kéo và vui mừng vì tất cả đều an toàn. Công việc hoàn thành tốt đẹp có công đóng góp rất lớn của Rudolph Mũi Đỏ. Mọi người hoan hô chú và cảm thấy yêu mến Rudolph dũng cảm, không trêu chọc chú nữa. Ông già Noel trao tặng Rudolph huân chương danh dự vì lòng dũng cảm như bố cậu đã có. Tên Rudolph đi vào lịch sử là chú tuần lộc nhỏ tuổi và dũng cảm nhất làng của ông già Noel.
Barbara bé bỏng phá lên cười thích thú khi nghe
hết câu chuyện. Cô bé thích câu chuyện đến nỗi đêm nào cũng đòi cha
kể lại cho đến khi ngủ thiếp đi.
Mùa Noel đến, Robert quyết định viết lại câu chuyện đó thành một bài thơ, với những bức tranh minh họa như là một món quà đặc biệt cho Barbara. Hết đêm này sang đêm khác, khi Barbara đã ngủ, Robert miệt mài với những câu thơ. Thật tình, anh cũng không có đủ tiền mua một món quà Noel cho con gái, nhưng anh muốn tặng con gái yêu của mình món quà thật ý nghĩa này.
Robert chưa kịp hoàn thành công việc của mình thì Evelyn đã qua đời! Bất chấp nỗi đau thương, đêm đêm anh vẫn tiếp tục làm việc trong căn phòng cô độc để hoàn thành bài thơ về Rudolph Mũi Đỏ với những dòng lệ ướt đẫm trong mắt, nhạt nhoà những trang bản thảo. Không bao lâu sau, Barbara bé bỏng vui sướng hét ầm lên với món quà Noel do tự tay bố mình làm.
Rồi Robert được mời đến buổi tiệc chiêu đãi dành cho nhân viên bưu điện nơi anh làm việc. Anh không muốn đi chút nào nhưng các đồng nghiệp cứ thúc ép mãi. Trong buổi tiệc, trước đám đông đang cười nói ầm ĩ, Robert đã đọc bài thơ của mình. Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều im lặng lắng nghe trong nỗi xúc động, rồi cuối cùng những trận vỗ tay vỡ oà.
Đó là vào năm 1938. Tính đến Noel năm 1947, 6 triệu cuốn sách nhỏ về Rudolph đã được phát hành và là một trong những cuốn sách bán chạy nhất thế giới. Không chỉ thế, Rudolph còn trở thành biểu tượng cho rất nhiều sản phẩm. Các nhà giáo dục và sử gia đều tiên đoán rằng Rudolph sẽ trở thành một câu chuyện Noel được lưu truyền mãi mãi.
Đi qua những năm tháng bất hạnh, qua cái chết của người vợ đáng thương, cuối cùng thành công và hạnh phúc cũng đến với Robert May. Anh đã tìm thấy cảnh trời quang mây tạnh cho cuộc đời mình. Và mỗi Giáng Sinh đến, anh lại bồi hồi nhớ và thầm cảm ơn cái đêm mà con gái đã thì thầm câu hỏi truyền cảm hứng cho anh viết lên câu chuyện kỳ diệu này.
Trong công việc hằng ngày, bạn hãy luôn nhìn nhận người xung quanh, đồng nghiệp cũng như nhân viên của mình bằng những thế mạnh và mọi điều tốt đẹp mà họ có. Học cách đối xử tốt và rèn luyện tư duy suy nghĩ tích cực mỗi ngày.
Nếu có lúc nào đó, mọi kế hoạch không suôn sẻ như mong đợi, cũng hãy luôn giữ niềm tin vào cuộc sống này. Như câu chuyện chúng ta vừa đọc, thậm chí sự bất thường cũng có thể trở thành phi thường. Và rồi một ngày nào đó, điều kỳ diệu cũng sẽ đến trong cuộc đời của mỗi chúng ta.