Ngày xưa, tại một trường Do Thái, thầy giáo đưa
các học trò của mình tới một vịnh nhỏ để thi bơi trong một ngày
trời lặng gió. Thầy bảo các nam sinh khỏe mạnh và giỏi bơi lội hãy
thi bơi ra biển xem ai có thể bơi xa nhất. Một số nam sinh liền lao
mình vào dòng nước và bắt đầu bơi, còn một số không nhỏ bối rối
đứng lại trên bờ mà không
tham gia thử thách của thầy.
Thầy giáo Do Thái bơi một chiếc thuyền lớn theo sau những nam sinh
dũng cảm đang bơi trong dòng nước biển xanh ngắt. Bơi chưa đầy nửa
dặm, những chàng trai vốn bơi rất giỏi lại dần bỏ cuộc mà trèo lên
thuyền của thầy. Tất cả đều cảm thấy kiệt sức và không thể bơi
tiếp. Người thầy chỉ cười và tiếp tục chèo thuyền ra xa bờ
hơn.
Khi cách bờ khoảng một dặm thì thầy đột ngột dừng thuyền và ra lệnh
cho tất cả các học sinh của mình nhảy ra khỏi thuyền và bơi vào bờ
ngay vì thuyền sắp chìm. Thấy con thuyền nặng nề chở cả nhóm người
đông đúc như muốn chìm thật, các học trò liền nhảy ngay xuống biển
và cố hết sức bơi vào bờ mà không ngoái đầu trở lại…
Người thầy chậm rãi chèo con thuyền nhẹ từ từ theo sau nhưng luôn
giữ một khoảng đủ để vừa quan sát và hỗ trợ khi cần, nhưng vừa
không để học trò biết con thuyền vẫn nổi sau lưng họ.
Một lát sau, tất cả các học trò đều bơi vào đến bờ bình an vô sự,
người thầy mới lên bờ gặp học trò của mình và hỏi từng nhóm học
trò. Nhìn những học trò không dám bơi, thầy rằng tại sao các em
không tham gia? Các học trò đó trả lời vì họ thấy biển mênh mông,
không biết bơi đi đâu nên họ cảm thấy bối rối, sợ hãi mà bỏ cuộc
ngay từ đầu.
Thầy hỏi những học sinh đã dũng cảm bơi ra biển rằng tại sạo các em
sớm dừng lại khi bơi ra biển vì thấy kiệt sức, nhưng khi bơi vào bờ
thì các em lại bơi được quãng đường còn dài hơn gấp hai lần quãng
đường đã bơi ra, khi sức lực cũng đã mỏi mệt?
Các học trò đều nói rằng khi bơi từ bờ ra biển, tâm lý hoang mang
khi bơi ra biển khơi mênh mông đã làm họ lo sợ, trong khi chiếc
thuyền của thầy ở phía sau như một cái phao cứu sinh mời gọi. Chính
vì thế, họ nhanh cảm thấy kiệt sức nên bỏ cuộc.
Họ bỏ cuộc vì sợ hãi nhiều hơn là vì kiệt sức. Lúc đó, con thuyền
của thầy là lựa chọn an toàn hơn rất nhiều so với việc bơi tiếp mà
không biết sẽ đến đâu. Nhưng khi bơi vào bờ, dù xa hơn và sức đã
mệt, nhưng họ vẫn có thể về đến nơi là vì bờ biển thân thuộc phía
trước mặt là đích đến an toàn, nhìn thấy bờ biển trước mắt, họ càng
bơi càng hăng hái, và về đích rất nhanh.
Nghe xong các câu trả lời của học trò, người thầy Do Thái mới nói:
Như các em vừa trải qua, bờ biển là mục tiêu rõ ràng. Khi có mục
tiêu rõ ràng để vươn tới, tất cả các em đã bơi được một quãng xa
một cách dễ dàng. Mục tiêu rõ ràng trong tầm mắt đã truyền cho các
em sức mạnh, sự bền chí và niềm tin để chinh phục mọi khó khăn. Hơn
nữa, khi các em bơi vào bờ với suy nghĩ rằng con thuyền của thầy
đang chìm, các em không còn có thể dựa vào con thuyền nữa ngoài
chính sức lực còn lại của các em, nên các em đã dốc sức bơi vào cho
bằng được.
Có mục tiêu rõ ràng, và không còn đường lùi hay
bất cứ sự hỗ trợ nào khác, các em đã dựa vào chính mình và đã về
đích ngoạn mục. Còn khi các em bơi từ trong bờ ra biển khơi vô tận,
các em không thấy được mục tiêu phía trước mặt, nên các em nhanh
chóng rơi vào cảm giác hoang mang, rồi dần trở nên tuyệt
vọng…
Không có mục tiêu rõ ràng để vươn tới, các em đều
dễ dàng bỏ cuộc. Chắc chắn lúc ấy các em cùng cho rằng mình đã cố
hết sức rồi và chỉ được đến thế thôi. Hôm nay biển lặng, chúng ta
lại ở trong vịnh nên không có con sóng nào lớn cản trở các em khi
bơi ra biển, và cũng chẳng có con sóng xuôi chiều nào giúp các em
bơi nhanh hơn vào bờ, nhưng các em đều tự mình vượt được quãng
đường xa hơn nhiều quãng đường mà ngay trước đó không lâu các em đã
cho rằng mình đã bơi hết khả năng.
Mục tiêu rõ ràng chính là sự khác biệt. Nó giúp
chúng ta chiến thắng mọi nỗi sợ hãi và vượt qua được chính mình để
chinh phục khó khăn một cách phi thường. Có mục tiêu rõ ràng để
phấn đấu, mọi khó khăn trở thành chuyện nhỏ. Khi làm việc không có
mục tiêu, mọi việc dù nhỏ cũng trở thành khó khăn không thể vượt
qua.