Câu chuyện thứ 01
Lan Anh là bạn cấp hai của tôi. Khi cô ấy học đại học, cô ấy đã chọn một chuyên ngành mình không thích theo sự sắp xếp của cha mẹ.
Sau khi tốt nghiệp, cô ấy dứt khoát về quê làm việc trong một doanh nghiệp nhà nước và sống cùng mẹ.
Cuộc sống vẫn lặng lẽ trôi qua, nhưng Lan Anh vẫn luôn ước mơ làm nhiếp ảnh gia.
Bởi vì sống ở huyện nhỏ, các đồng nghiệp của Lan Anh rất ít khi tụ tập sau giờ làm. Vừa tan ca, ai vội về nhà người đó.
Còn cô ấy trong thời gian rảnh sau tan làm, đã tự mua chiếc máy ảnh và đi đây đó chụp ảnh. Lúc đầu chỉ giới hạn trong khuôn viên vườn nhà, dần dần cô ấy đi xa hơn, đến nhiều nơi hơn.
Cô ấy cũng rất nhiệt tình giúp người khác chụp ảnh. Nhưng khi mọi người biết được ước mơ của cô ấy, đa số họ đều cho rằng đối với cô, nó khá phi thực tế.
Lan Anh vẫn duy trì công việc công sở, chiều về thì tản bộ chụp ảnh để xả stress, bởi vì chụp ảnh là sở thích từ lâu, nên cô ấy không hề cảm thấy nhàm chán.
Dần dần, những bức ảnh cô ấy chụp ngày càng sắc sảo, cô ấy đăng tải trên mạng và có nhiều bạn bè biết đến hơn.
Và hiện nay, cô ấy đã xin nghỉ việc và tự mở một studio cho riêng mình.
Nhiều người đều bất ngờ với sự thay đổi này của Lan Anh. Nhưng tôi biết, cô ấy đã dành hết gần như toàn bộ thời gian rảnh rỗi để làm việc này. Chụp hàng ngàn tấm ảnh và tối về lại mày mò chỉnh sửa.
Sự thay đổi bất ngờ của một người thật chất đều do những nỗ lực thầm lặng phía sau góp sức, và bạn, không thấy được điều đó.
Câu chuyện thứ 02
Khi được phỏng vấn với câu hỏi: "Bạn thường làm gì sau khi tan làm?"
Có người nói sẽ nghịch điện thoại, xem TV, theo đuổi thần tượng, để thời gian trôi qua.
Có người nói sẽ hẹn bạn bè đi chơi, uống trà sữa, tám chuyện, hoặc về nhà nằm dài trên giường, việc gì cũng không làm.
Cũng có người suy nghĩ rất lâu rồi đáp: Chỉ cần có điện thoại thì thời gian nhàm chán nào họ cũng có thể vượt qua được.
Tôi thấy đa số mọi người sau thời gian làm việc đều thường về nhà chơi game, nghịch điện thoại, xem phim...
Điều này khiến tôi nhớ đến một thống kê mà tôi từng thấy lúc trước:
Nếu cho cuộc đời một người thọ 72 năm, thì anh ta đã dùng thời gian của khoảng 20 năm để ngủ, 6 năm để ăn, 2 năm bị bệnh, 8 năm hoạt động văn hóa thể thao, 14 năm làm việc và 22 năm giải trí.
Như vậy, những thời gian rảnh dùng để giải trí kia trông có vẻ ngắn ngủi nhưng thực chất nó lại chiếm khá nhiều thời gian trong cuộc đời mỗi người.
Ông Hồ Thích từng nói rằng: "Thời gian rỗi có thể quyết định cả đời."
Bạn dùng thời gian rảnh chơi bài, bạn có thể bị nghiện và trở thành một con bạc.
Bạn dùng thời gian rảnh để tìm hiểu và học hỏi Photoshop, bạn có thể tự mình sửa ảnh và thậm chí trở thành nhà nhiếp ảnh.
Bạn tận dụng thời gian rảnh đọc sách, bạn sẽ biết thêm cả ngàn điều hay.