Nhiều khi tôi ước mình giống như loài cá, vui không ai biết, khóc không ai hay, cứ thế vùng vẫy giữa dòng đời xuôi ngược. Thực ra tôi đã làm được điều đó, có chuyện gì tôi cũng chỉ chịu đựng một mình, tôi quen dần và chấp nhận trở thành một người trưởng thành cô đơn, nhưng không cô độc.
Giữa con người với nhau, dù là đồng loại nhưng sự cảm thông lại khó tìm kinh khủng. Một người con gái chỉ biết chuyện lấy chồng, rửa chén, nấu cơm sẽ cảm thấy người đối diện thật dở hơi khi suốt ngày lo chuyện tiền bạc, tham vọng và những ước mơ. Tương tự như vậy, một người khỏe mạnh sẽ thấy việc đối phương có đang bị cảm sốt nặng cũng chỉ là chuyện thông thường.
Thế đấy, chúng ta rất khó tìm thấy sự cảm thông giữa cuộc sống này, và đôi khi chính mình cũng thế, cũng không đủ quan tâm đến người khác như người ta mong đợi.
Lúc tôi thất bại trong tình yêu, tôi cảm thấy mối quan hệ giữa nguời và người sao lắm điều kiện thế, hóa ra tìm được một người yêu giống như một người thân máu mủ thật khó biết nhường nào - những người chấp nhận và yêu mình vô điều kiện.
Lúc tôi khai thác đầu tư dự án mới và nợ nần chồng chất, tôi tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người bạn, anh chị, nhưng chỉ toàn những cái lắc đầu hoặc "khó khăn riêng không tiện kể". Cảm thấy những tình bạn, tình đồng nghiệp 4, 5, 10 năm hóa ra chỉ là con số mà thôi.
Đã rất lâu rồi tôi không có thói quen chia sẻ với người lạ. Tôi thấy việc trải lòng đôi khi không đem lại lợi ích như người ta vẫn thường hay nói là "giải tỏa cảm xúc". Thay vì ngồi đó than vãn khóc lóc, tôi tìm cách giải quyết vấn đề thì hơn, dẫu có những đêm thức trắng tới 6 giờ sáng, dẫu cho có những ngày ác mộng kéo đến liên tục.
Nối tiếp thất bại là thất bại, khi tôi thành công cũng là lúc tôi đứng lên với chiếc đầu gối rướm máu và đầy sẹo.
Sau tất cả, lúc tôi biết cách giải quyết vấn đề, lúc tôi có thể vững vàng tự tin đến với tình yêu mới là khi tình bạn trở nên bể nứt, kỉ niệm trở nên héo úa và trái tim là những mảnh ghép chắp vá. Trưởng thành với nụ cười trên môi, nào đâu phải chuyện gì dễ dàng, phải không?